Đêm trước ngày Phụ nữ Việt Nam, anh Vương trở về nhà sau chuyến Grab muộn. Một mình trong căn trọ nhỏ bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ nhà…
Mấy nay đài báo liên tục đưa tin về cơn bão lịch sử ở Thanh Hóa quê anh làm lòng anh cồn cào như lửa đốt. Mọi phương tiện liên lạc đều bị cắt đứt, anh không thể gọi về cho mẹ để hỏi thăm tình hình. Thao thức trong đêm, nghĩ đến cuộc đời đến nay 32 tuổi vẫn chưa báo hiếu được cho mẹ, còn mang trên mình căn bệnh Tan máu bẩm sinh quái ác có thể mang anh đi bất cứ lúc nào, anh cảm thấy thực sự bất lực. Mở cuốn nhật kí được chắp nối bằng những tờ giấy vụn gom nhặt được, Vương viết ra nỗi lòng mình:
“Con nhớ nhà lắm mẹ à!!! Cái thời tiết lành lạnh của cuối thu Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Thế nhưng, chưa bao giờ con dám bày tỏ tình cảm của mình trước mặt mẹ, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con một lời chúc hay một bông hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?
Hàng tháng, Vương phải vào Viện huyết học truyền máu, thải sắt. Ảnh: Bệnh viện cung cấp
Giá như con không bị bệnh, giá như con khỏe mạnh, chắc giờ con đang cùng mẹ chống lại cơn bão dữ, bóp cái chân hay đau, cái lưng hay mỏi khi trái gió của mẹ. Con xin lỗi vì chẳng giúp được gì cho mẹ, mà lại còn khiến mẹ hi sinh quá nhiều. Quê mình nghèo mà không được trời thương mẹ nhỉ. Bão lũ, bệnh tật năm nào cũng cuốn người ta đi, để lại đau thương và nước mắt cho người ở lại.
Mấy hôm nay con thấy mình mệt hơn, chở khách trên đường mà mắt cứ mờ đi. Giờ con còn chẳng đếm nổi mình đã truyền bao nhiêu bịch máu nữa… Căn bệnh tan máu bẩm sinh quái ác này không biết sẽ đưa con đi lúc nào…
Mẹ ơi… nếu lỡ may con mất trước mẹ, làm sao mẹ chịu được đây? Sẽ không có ai chở mẹ đi chợ mỗi ngày, xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ ốm, bên mẹ mỗi khi bão lũ về! Mẹ ơi…người ra đi cũng đau khi biết mình sẽ phải từ bỏ tất cả những gương mặt thân thương mà biết rằng mình không bao giờ được gặp nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm họ đau theo. Có nỗi đau nào hơn là nỗi đau chia xa, xa người thân của mình vĩnh viễn?
Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi chết đi, con người cũng trở về cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Cho dù đã hết duyên hết nợ với cuộc đời, nhưng con vẫn còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao điều chưa làm và chưa nói hết…”
Anh Vương (áo đen) chạy xe ôm mỗi ngày để trang trải viện phí. Ảnh: Bệnh viện cung cấp
Anh Hà Văn Vương ở Thanh Hóa, phát hiện bị tan máu bẩm sinh thể nặng vào năm 20 tuổi sau một trận sốt cao không dứt. Trước đó, Vương thường xuyên đau ốm. Năm 7 tuổi, Vương nhập viện nhi Thanh Hóa và phải phẫu thuật cắt lách do bị phù nhưng không phát hiện ra bệnh.
Năm 2008, Vương bị sốt cao. Tại Bệnh viện Bạch Mai, Vương được kết luận mắc bệnh tan máu bẩm sinh cả đời gắn với bệnh viện. Hai năm sau, Vương chuyển sang điều trị tại Bệnh viện Huyết học và Truyền máu Trung ương.
Thời gian đầu, cứ ba đến bốn tháng, Vương đến viện để truyền máu, thải sắt. Bảo hiểm y tế chi trả một phần chi phí. Gần đây, bệnh nặng hơn nên cứ hàng tháng, anh phải vào viện để điều trị thường xuyên. Chàng trai cao 1,57 m, nặng 46 kg, nói ước mơ bây giờ chỉ mong có đủ sức khỏe để không làm bố mẹ phiền lòng.
“Mình và em gái cùng bị tan máu bẩm sinh nên mẹ đã vất vả, ngược xuôi chạy chữa hàng chục năm trời. Mình thương mẹ lắm”, anh nói.
Tháng 5/2017, Vương lên Hà Nội ở trọ để thuận tiện điều trị, vừa tìm thêm việc làm mưu sinh. Mỗi ngày, anh chạy xe ôm để có thu nhập trang trải cuộc sống và lo viện phí. Hầu hết, anh chạy xe ôm vào ban ngày, đêm về nghỉ ngơi. Chiếc xe máy trở thành gia tài quý giá nhất.
Như bao người con trai khác, anh Vương chưa từng một lần có can đảm đứng trước mặt mẹ để bày tỏ tình cảm. Luôn thật mạnh mẽ để mẹ vui, nhưng chàng trai 32 tuổi cũng không ít lần rơi nước mắt khi nghĩ về mẹ.
Nguồn: Báo Vnexpress.net